Làm sao để yêu mến bất cứ ai?

Gần đây, tôi có được tiếp cận một khái niệm có tên là “chứa đựng”. Chứa đựng là cách chúng ta không ghét bất cứ ai dù có chưa bao giờ gặp gỡ hay quen biết họ lần nào. Phiên bản cao hơn của chứa đựng là yêu mến, yêu thương. Đây dường như là điều không tưởng đối với tôi. Bởi lẽ, trước giờ tôi luôn có một hàng rào phòng thủ khá dày trước mọi giao tiếp với những người xa lạ. Cái mà nhiều người gọi là khép kín hay lạnh lùng.

Tuy nhiên, nghịch lý là khi một người chủ động tiếp cận hàng rào phòng thủ này và bước được 1 chân qua nó thì tôi lại đón nhận một cách nồng nhiệt. Bởi vậy, nhiều người sau khi đã quen biết tôi một thời gian đều nói tôi rất thân thiện, nhiệt tình và chu đáo. Còn tôi thì lại thấy mình khó cởi mở với những người mới quen hoặc xa lạ.

Điều này khiến tôi đặt ra một nghi vấn. Liệu tôi có thể chứa đựng và mở lòng với tất cả những người trong cuộc sống, thậm chí là chưa quen biết?

Không ghét

Tôi quyết định bắt đầu tập luyện sự chứa đựng bằng bước đầu tiên là không ghét ai cả. Trước đây tôi rất dễ ghét bất cứ ai. Nguyên nhân có thể do họ làm gì không vừa ý tôi hoặc cơ bản là nhìn cái mặt thấy ghét thì ghét.

Để làm điều này, tôi tự ý thức phải điều chỉnh lại tần số rung động điện từ nội tâm ở cái tánh tham và tưởng của mình. Tôi nhận ra đôi khi sự nhìn nhận của mình về ai đó chịu ảnh hưởng quá nhiều bởi tính tham và tưởng của bản thân. Còn thực chất thì họ cũng chỉ là 1 con người không khác gì tôi.

Bản thân họ chẳng cố ý làm gì gây khó chịu cho tôi. Những gì họ làm với tôi và những việc xảy đến với tôi chỉ là kết quả được định sẵn trong tổng nghiệp. Tôi lựa chọn tổng nghiệp tốt hay kết quả bằng tâm thái và hành động hằng ngày của mình.

Vậy suy cho cùng, những người xung quanh tôi hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Cái mà tôi cho rằng họ khó ưa hay phiền chỉ là do cái tham tưởng của bản thân tôi tự tạo ra. Nhận thức điều này, tôi thấy mình đúng là vô lý. Tôi không còn lí do gì để ghét bất cứ ai xung quanh mình.

Yêu mến

Từ không ghét tôi đã tìm đến cách để yêu mến mọi người xung quanh. Làm sao để yêu mến bất cứ ai? Đây là nghi vấn tôi đã đặt ra trong một thời gian dài nhưng không tìm ra cách để trả lời. Nhưng cuối cùng tôi đã tìm ra câu trả lời.

Tôi ngại tiếp xúc một người xa lạ vì tôi sợ họ sẽ từ chối và không chấp nhận mình.

Ngoài ra khi hỏi những người bạn đã thân quen của mình thì tôi phát hiện ra là nhìn mặt tôi khá nghiêm túc. Chính cái sự nghiêm túc hình tướng này mà nhiều người ngại tiếp xúc với tôi. Nhưng mà thật sự tôi không có cứng nhắc như vậy đâu. Tôi cũng hài hước và thích pha trò. Chỉ là cái mặt tôi tự nhiên nó trông có vẻ nghiêm túc thôi. Hoặc là khi đó tôi đang tập trung lắng nghe một điều gì đó thì trông nó có vẻ nghiêm trọng.

Biết được điều này, tôi đã dùng “nụ cười” để cân bằng lại sự “nghiêm nghị” hình tướng của mình. Thật sự nụ cười có sức mạnh khủng khiếp phá vỡ rào cản của sự xa lạ. Chỉ với nụ cười, tôi có thể mở ra cánh cửa giao tiếp và bắt chuyện với bất kì ai dù chưa gặp lần nào. 

Tôi nhận ra mình ít cười với những người xa lạ. Có lẽ tôi đã quá tiết kiệm nụ cười của mình. Mà cười một cái thì cũng không mất nhiều công sức lắm nhỉ.

Quan tâm

Và cuối cùng là quan tâm, tôi bắt đầu quan sát và quan tâm đến lợi ích của những người xung quanh mình ở mọi cấp độ quen biết. Nó đơn giản chỉ là một câu hỏi:”Em/Anh có khỏe không?” Tôi phải rất liêm chính với bản thân là khi hỏi câu này, tôi thật sự quan tâm tới sức khỏe thể chất và tinh thần của người được hỏi. Nếu không nó chỉ là 1 công cụ xã giao không có nhiều ảnh hưởng mấy.

Tôi có một nguyên tắc vàng học được từ các thiện đại tri thức.

Đó là luôn đề cao lợi ích của người khác nhưng không bao giờ hạ thấp lợi ích của bản thân.

Bằng cách này tôi luôn quan tâm và giúp đỡ mọi người xung quanh, đặc biệt là những người đang chơi với tôi. Sẵn sàng giúp đỡ họ trong khả năng cho phép nhưng vẫn sẵn sàng nói không nếu nó hạ thấp lợi ích của bản thân tôi. Tôi cho rằng đây là cách quan tâm bền vững nhất.

Khen ngợi

Tôi cho rằng đây là thứ có tác dụng ghê gớm tới tâm trạng và tinh thần của mỗi người. Chỉ một lời khen ngợi và động viên thật lòng cũng có thể làm thay đổi hiện thực của một người. Tôi bắt đầu dùng nó nhiều hơn với những người xung quanh.

Thậm chí nếu bạn bè của tôi đang có cuộc sống bất như ý, hay đang buồn bực, tôi sẽ không nhảy vào cho họ giải pháp. Chỉ cần một cái vỗ vai, hoặc động viên:”Không sao đâu, ok mà, sẽ ổn thôi!” là đủ ngay thời điểm đó.

Đơn giản vậy mà tôi không dụng tâm làm thường xuyên; chỉ chăm chăm đi chỉnh sửa thay đổi người khác.

Công thức của tôi rất đơn giản: Không ghét – Chứa đựng – Quan tâm – Khen ngợi – Yêu mến và trân trọng biết ơn bất cứ nhân duyên nào đến với mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *